XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Đẹp Nhất Chính Là Yêu Em


Phan_14

Ra khỏi thang máy, bé tìm được biển số nhà chú Thất nói, chính là xuống lượt thang đầu tiên , tuyệt đối không khó tìm. Nhưng bé lại hồi hộp, vẫn do dự, nhưng rốt cuộc vẫn chọn gõ cửa, một lần, hai lần. . . . . .

Trình Vũ Phỉ ở trong phòng nghe được tiếng gõ cửa, nhưng cũng không quan tâm, nhà này đã cũ kĩ hiệu quả cách âm rất kém, chắc là tiếng gõ cửa của nhà bên cạnh vọng tới. Trình Gia Đống đã nói cho cô hay là sẽ từ chỗ học đi thẳng qua công ty kia, không ghé qua nhà, như vậy trong khoảng thời gian này cũng sẽ không có ai tìm cô.

Tiếng gõ cửa vẫn chưa chịu dừng, vẫn tiếp tục vang lên, cô không ngồi yên được đành đi tới mở cửa thì thấy một người bạn nhỏ, bé đang mở to hai mắt nhìn mình, hình như vì cô đột nhiên mở cửa, động tác này lại dạo tới bé. Cô có chút áy náy, cô lại mở cửa trễ như thế này. Cô ngồi xổm xuống, nhìn diện mạo khéo léo bé trai này, "Người bạn nhỏ, con tìm ai?"

Bé càng lộ ra sự khẩn trương, "Con tìm ba của con . . . . . ."

"Ba con sao lại ở đây, có phải con gõ nhầm cửa hay không?" Cô chỉ có thể suy đoán như vậy.

Bé liều mạng lắc đầu, không có tìm nhầm, bé chính là đến tìm cô, chính là chỗ này, bé mở to hai mắt lắc đầu bộ dạng đáng yêu vô cùng.

"Con thật đáng yêu, con bao nhiêu tuổi rồi hả ?"

Cô chỉ là vừa thuận miệng hỏi thì có người trả lời,

"Sáu tuổi."

Trả lời câu này không phải là người bạn nhỏ đáng yêu, mà là từ An Diệc Thành đang trong thang máy đi ra, mặt anh sa sầm đi tới, Tiểu Gia ngơ ngác nhìn ba mình đang đi tới, "Ba."

Một tiến g ba này giống như một tiếng sét, khiến Trình Vũ Phỉ kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ. Nhưng An Diệc Thành không nhìn tới cô, một cái thôi cũng chưa từng nhìn qua, mà là ôm An Minh Gia rời đi, nhiều một giây cũng không muốn nán lại.

Bọn họ cùng nhau đi tới thang máy, An Minh Gia phát hiện sắc mặt ba mình vẫn là rất u ám, ba không vui, bé thấy rõ ràng.

Mãi cho đến khi ra khỏi thang máy, bé mới dám mở miệng, "Ba tại sao nói dối, con rõ ràng đã bảy tuổi. . . . . ."

Chương 29

 

Cho đến khi hai cha con họ đã rời đi thật lâu, Trình Vũ Phỉ vẫn còn đứng tại chỗ, cô hình như hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, có một đứa trẻ đứng ở trước cửa nhà cô, nói với cô bé tới tìm ba mình, mà đứa bé kia lại gọi An Diệc Thành là ba.

Một tiếng ba của đứa nhỏ ấy khiến trong lòng cô giống như có thứ gì đó bị vỡ nát ra, những thứ kia bị nổ tung từng mảnh vụn găm vào ngũ tạng của cô đau điếng, nó nổ tung chỉ trong một cái chớp mắt, hình như nó còn mang đến khí nóng, khiến tim cô không thể chịu nổi đựng nổi sức nóng đó, nhưng khó chịu nhất vẫn là tim cô, trừ chỗ đó những chỗ khác lại có phần nhiệt độ siêu thấp, vì vậy cực lạnh cực nóng tập trung cùng một chỗ, làm cô cảm giác một giây kế tiếp mình cũng sẽ té xỉu.

Cô còn là đứng ở nơi đó, vào giờ khắc này nếu có người thấy cô nhất định sẽ bị cô dọa, sắc mặt của cô bây giờ rất nhợt nhạt, thêm nữa thân thể ở đây cũng không ngừng run rẩy, cuối cùng cô cũng không chịu đựng được nữa thân thể trượt ngã xuống đất.

Một lúc lâu, cô mới phản ứng được, từ dưới đất đứng dậy, cô không nhớ nổi đã bao lâu mình không bị luống cuống như vậy rồi.

Đứa bé, sáu tuổi, con của An Diệc Thành.

Nếu như đứa bé của cô vẫn còn, vậy bé cũng đã lớn như thế, có thể gọi anh là ba, sau đó gọi cô là mẹ giống như vậy hay không? Có chút đau đớn, bởi vì quá đau, nên cũng không muốn nghĩ lại chuyện cũ, cô tựa hồ có thể tự nói với mình thật sự đã quên mất, nhưng không biết tại sao đến một thời điểm nào đó nhắc cô nhớ lại, đột nhiên cơn đau tràn vào vượt ra khỏi phạm vi chịu đựng của mình.

Mẹ, danh từ tốt đẹp đến dường nào, hết sức tốt đẹp, khiến nước mắt cô rơi ướt hết cả mặt.

Cô đắm chìm trong nỗi bi thương của mình hồi lâu, sau đó mới suy nghĩ đến chuyện đứa bé kia tìm đến mình, có phải đang trách mình đoạt ba của bé hay không? Bé còn nhỏ tâm tình suy nghĩ của bé có thể nghĩ cô là một người phụ nữ như vậy.

An Diệc Thành có nói qua, anh không hề kết hôn, đang trước mặt cô hình như anh vẫn luôn thản nhiên, vì vậy chắc chắn anh sẽ không lừa cô, như vậymẹ đứa bé này là ai? Theo thái độ của An Diệc Thành biểu hiện ra, mẹ đứa bé này cũng không thể là Hạ Tư Tư, dù là cực kỳ giống Hạ Tư Tư.

Cô bây giờ chìm trong mơ hồ suy nghĩ miên man, vừa không thể nhịn được suy nghĩ đến vấn đề này, vừa lại cố sức không suy nghĩ quá sâu về nó.

*************************************************

Sau khi Tiểu Gia đi về đến nhà, bé sẵn sàng đón nhận việc tra hỏi từ An Diệc Thành, bị ba bắt gặp từ nơi ở của dì kia, là bé đã biết, không tránh được bị ba la một trận, nhưng bé không sợ, bởi vì bây giờ bé thấy mơ hồ vui sướng.

Về đến nhà, Tiểu Gia lập tức bắt đầu biết vâng lời. An Diệc Thành lạnh lùng nhìn con trai mình, dù sao bé vẫn biết cảm xúc của ba không được tốt, nên làm ra vẻ phó mặc cho việc trừng phạt.

"Nói đi,tại sao con lại đi tới đó?" Sau một lúc lâu, Tiểu Gia mới dám len lén quan sát ba vài lần, bé mới dám mở miệng.

Tiểu Gia quyệt miệng, "Con chính là muốn đi xem dì kia hình dáng thế nào."

"Hả?"

"Chú Thất nói ba cùng dì ấy ở chung một chỗ, ba không ở nhà lâu là vì đều ở chỗ của dì ấy Cho nên con muốn…, nếu ba thích dì ấy như vậy . . . . . ."

"Người nào nói cho con biết ba thích cô ấy?"

"Nếu ba không thích dì ấy, tại sao ba lại ở chung một chỗ với dì ấy?" nét mặt An Minh Gia cực kỳ vô tội, còn trừng mắt nhìn, "Con chính là cảm thấy ba thích dì đó, con nghĩ dì ấy có thể làm mẹ của con, cho nên con mới đi nơi đó. . . . . ."

Tiểu Gia cúi đầu, cảm giác mình có lẽ không phải đứa trẻ, ngoan bởi vì bé vừa nói láo với ba mình.

An Diệc Thành nhìn con trai hồi lâu, mới để cho bé đi ra, mà Tiểu Gia thật sự khó nén hưng phấn, dù sắc mặt của ba nhìn qua cũng không tốt như vậy. Tiểu Gia chạy đến phòng của mình, quá muốn lấy cái này tin tức đưa đi chia sẻ cùng người khác, bây giờ, ngay lúc này người mà bé có thể chia sẻ chỉ sợ rằng có duy nhất một mình chú Thất, vì vậy bé lập tức gọi điện cho chú Thất.

"Tiểu Gia."

"Chú Thất, con cho chú biết một chuyện, hôm nay con đã đi tới nhà của dì mà lúc trước chú dẫn con đến, con cảm thấy được rất có thể dì ấy là mẹ của con, nếu như sau đó mà ba con không đến, con nhất định có thể biết rõ ràng cuối cùng dì ấy có phải là mẹ cảu con hay không."

Nguyễn Ngộ Minh đầu tiên là nghe Tiểu Gia nói câu kia"Con đoán dì ấy rất có thể là mẹ cảu con" liền vui mừng, nhưng ngay sau đó lại bị câu nói của Tiểu Gia "Nếu như mà ta ba sau lại không có tới" của Tiểu Gia khiến anh kinh sợ, "Tiểu Gia à, ba con biết con đi đến chỗ của dì ấy hả?"

"Chú Thất, đây không phải là trọng điểm."

"Tiểu Gia, đây chính là trọng điểm." Nguyễn Ngộ Minh buồn bực, hơn nữa còn là cực độ buồn bực, "Chú sẽ bị ba con ném tới Sa mạc Sahara đấy."

"Chú Thất, con không có nói chuyện chú dẫn con đi tìm mẹ, con chỉ nói với ba, chú nói ba cùng dì ấy ở chung một chỗ, cho nên con muốn đi xem người trong lòng của ba một chút. . . . . ."

"Xem ra khả năng đi tới Sa mạc Sahara này lại được gần thêm một chút." lúc Nguyễn Ngộ Minh nói những lời này, còn đặc biệt đưa ra tay phải của mình, ngón cái cùng ngón trỏ, đã làm ra một khoảng cự ly như vậy để diễn tả.

"Nhưng mà thật sự dì ấy có thể là mẹ của con, dì ấy hỏi con mấy tuổi thì con định nói bảy tuổi , nhưng đúng lúc ba tới, ba dám nói con sáu tuổi. . . . . . Nếu như dì ấy không có quan hệ gì với con, thì làm gì ba con nói láo như vậy!"

"Tiểu Gia, con thật thông minh." Nguyễn Ngộ Minh cũng cảm thấy rất có thể, chỉ là mới vui thoáng qua lại dội cho Tiểu Gia gáo nước lã, "Ngộ nhỡ là ba con sợ người dì ở đó lưu lại ấn tượng xấu, lúc học trường cấp ba đã làm cho người mang thai, chuyện này lại không tốt, đổi lại thời đại học lại rất khác . . . . . ."

Tiểu Gia bĩu môi, "Dù sao ta cảm thấy được dì ấy rất có thể là mẹ của con, chú Thất hôm nào đó chú đi cùng con, chúng ta lại đi quan sát theo dõi. . . . ."

. . . . . . . . . . . . . . . . .

"Ngày nào đó" mà Tiểu Gia nói sẽ không đến được, bởi vì Nguyễn Ngộ Minh được sắp xếp đi công tác,chỗ anh đi công tác là nơi mà chim cũng không bay tới được, nói là nơi vắng vẻ nhất, t nghèo khó nhất cũng không quá đáng, Nguyễn Ngộ Minh khắc thật sâu trong lòng, còn không bằng ném tới Sa mạc Sahara! Sau đó anh thấy vô cùng buồn bực, trước lúc đi xuất ngoại đi công tác, mỗi ngày đều mang vẻ mặt đau khổ.

Kỷ Bách Hiên biết Nguyễn Ngộ Minh phải đi đến chỗ tồi tàn công tác, không nhịn được mấy phần thương hại anh ta, " Rốt cuộc anh đắc tội chỗ nào với Tứ ca? Còn đắc tội nặng tới mức phải làm triệt để thế này?"

"Anh đây chẳng qua là vì Tiểu Gia mà hiến thân,

dũng cảm giúp nhóc ấy tìm mẹ."

Kỷ Bách Hiên vừa nghe, không ngờ Nguyễn Ngộ Minh thật sự là đem chuyện này để ở trong lòng, rước lấy phản ứng lớn như vậy từ Tứ ca, không khỏi cảm thông vỗ vỗ bả vai Nguyễn Ngộ Minh , "Bớt đau buồn đi, em sẽ cúng bái nhan đèn cho anh."

"Cho anh nhan đen làm gì, hay là cho anh đây vàng bạc sẽ hay hơn đấy."

"Vậy được, em sẽ lấy thêm cho anh nhiều vàng bạc hơn, để cho anh ở dưới thoải mái hơn, tuyệt đối xứng đáng là siêu cấp phú ông."

Nguyễn Ngộ Minh bày tỏ hết sức cảm động, nắm tay Kỷ Bách Hiên, chỉ còn thiếu hai hàng nước mắt nữa mà thôi, "Chúng ta quả nhiên là anh em tốt."

". . . . . ."

"Chuyện đó, trước khi cậu đốt vàng mã cho anh đây, cậu có thể đem quán bowling kia chuyển sang tên của anh được hay không?"

". . . . . ."

Thật ra thì anh cũng cảm thấy không phải là quán bowling kia tốt, mà là đó là quán bowling lớn nhất thành phố, cái đó chữ "Nhất" đó nghe cao lớn biết bao nhiêu.

*********************************

Lần gặp mặt này, là Trình Vũ Phỉ chủ động gọi điện thoại, nhưng trong điện thoại An Diệc Thành trong chỉ nói là "Khó gặp" . Tâm tình của anh hình như chưa từng thay đổi, vẫn giống như trước đây, hoàn toàn khác với cô mấy ngày nay hàng đêm cô đều bị mất ngủ. Điều này khiến cô cảm thấy, tâm tình của mình vài ngày gần đây, giống như câu chuyện cười mà thôi. Chính xác là như vậy, cô sớm biết anh có một đứa con trai, nhưng đến khi gặp được, loại cảm giác đó, phức tạp được khó có thể diễn tả được.

Bọn họ đang gặp mặt nhau ở tòa biệt thự nhỏ, so với trước kia cũng không có bất kì sự khác biệt nào, chỉ là cô rất hồi hộp, căng thẳng không nói ra được.

Giống như trước đây bọn họ ăn cơm xong, liền cùng nhau đi lên lầu hai, chỉ là hôm nay cô hoàn toàn không có hứng thú tiến hành loại vận động trên giường, sau khi từ trong phòng tắm đi ra, cô cố nuốt lời nói vào trong, nhưng rốt cuộc lại nói ra, "Đứa bé hôm đó, là con trai của anh?"

Anh tựa vào cửa phòng tắm, nhìn xéo cô. Khoảng cách như thế này khiến cô có cảm giác, cô không rõ đó là gì, không thể diễn tả sự khó chịu đó.

"Ừ"

Hình như cô cười , rốt cuộc cô cũng đã bật cười, cô cũng không xác định nổi, "Bé con đó thật đáng yêu. . . . . . Là con trai ruột của anh hả?"

"Đúng vậy" ánh mắt anh không anh liền mắt đều không nháy mắt một cái phải trả lời.

Cô cắn môi, "Bé sáu tuổi. . . . . . Vậy mẹ bé đâu?"

Anh căng thẳng tránh ánh mắt của cô, hơn nữa loại này căng thẳng này cũng không giải thích được, anh cố ý trầm mặc một lúc lâu, "Cô nên biết tình hình gia đình của tôi lúc đó, cô cảm thấy dựa vào khi đó người như tôi, có phụ nữ nào nguyện ý đi theo tôi?"

Anh nói xong cực kỳ nhẹ nhàng linh hoạt, lại khiến cô liên tưởng đến chuyện khác, "Là bởi vì mẹ bé bỏ đi, mẹ của anh lại đang bệnh, một mình anh mang theo đứa bé, vì vậy mà anh đã lựa chọn nghỉ học hay sao?"

An Diệc Thành tự giễu nở nụ cười, "Em kinh ngạc như vậy để làm gì, rất khó khiến người ta hiểu ra sao? Khi đó, tôi nghèo hai bàn tay trắng, không có gì cả, người phụ nữ kia chỉ đem đứa bé ném cho tôi...mẹ tôi vừa không có công việc, không thể làm gì khác hơn là cõng Tiểu Gia cùng nhau đi ra ngoài nhặt ve chai, Tiểu Gia lúc ấy sữa bột cũng ăn không nổi, sau đó mẹ tôi lại sinh bệnh nặng, lúc đi bệnh viện khám bệnh tiền cũng không có. Em nói, tôi không bỏ học thì tôi có thể làm cái gì? Chẳng lẽ tôi còn có thể ngồi ở trong phòng học hưởng thụ cái gọi là đực dạy dỗ, bỏ lại con tôi bất kể thế nào?"

Trên mặt anh ý châm chọc càng ngày càng đậm hơn, loại cảm giác vô lực đó, cho tới bây giờ anh vẫn còn có thể nhớ. Không phải bởi vì nghèo khó mà anh tự ti, mà vì nhìn mình mẹ mình yếu đuối một lúc sao phải lại ngất đi, nghe Tiểu Gia không ngừng khóc vì đói bụng, một khắc kia anh cảm thấy thống hận sự bất lực của mình vô cùng, lần đầu tiên bởi vì cảm giác nghèo khó chính mình sắp không tiếp tục kiên trì được rồi, cũng không biết mình phải làm thế nào kiên trì. Tuyệt vọng, khó chịu, khổ sở. . . . . .

Nhưng thời gian để anh chán chường khó chịu phát tiết cũng không có, đứa bé đang khóc, mẹ nằm ở trên giường cần người chăm sóc, ngay cả việc suy sụp anh cũng không được phép làm.

Anh cả đêm không ngủ được, chỉ có vào buổi tối, nhìn Tiểu Gia ngủ say, anh mới có động lực tiếp tục kiên trì, không dám nghĩ đến tương lai, không dám nghĩ đến ngày mai, chỉ có thể qua một ngày là đỡ một ngày, loại cảm giác khó chịu đó mỗi một giây đều là đau khổ, nhưng anh vẫn đi tới được trong hoàn cảnh như vậy.

Tất cả đều đi qua rồi, anh gắng gượng đi tới, cho nên mới đi đến ngày hôm nay.

Trình Vũ Phỉ khàn giọng, "Anh rất yêu đứa trẻ. . . . . ."

Giống như câu trần thuật, nhưng lại có chỗ hướng đến câu hỏi.

"A. . . . . ." Anh bất giác lên tiếng, "Cái này là em đang thương hại tôi sao?"

Cô cắn môi dưới, cô có tư cách gì đi thương hại anh . . . . .

An Diệc Thành cũng không đợi cô phản bác, "Em biết khi đó tôi đang suy nghĩ gì không?"

Cô nhìn anh, ánh mắt tối lại.

"Tôi nghĩ, một ngày nào đó, tôi muốn thăng tiến thật nhanh rồi xuất hiện trước mặt người phụ nữ kia, khiến cho cô ta thấy buông bỏ tôi là hành động ngu xuẩn tới cỡ nào." Anh lắc đầu một cái, chính anh cũng từng nghĩ đến ý tưởng ngây thơ như vậy .

"Anh đã làm được." Dựa vào địa vị của anh hôm nay, người đã không coi trọng lời anh nói chắc hẳn sẽ rất kinh ngạc, huống hồ lại rời bỏ anh, không biết sẽ hối hận đến mức nào, "Anh đã làm được chưa?"

Hai câu nói của cô ý tứ không sai biệt lắm, thế nhưng anh lại có thể hiểu, câu trước là nói anh hiện tại đã làm được việc thăng tiến rất nhanh, câu sau là hỏi anh có trả thù người phụ nữ kia như vậy hay không. . . . . .

"Tôi đang suy nghĩ, phải nên làm như thế nào mới được."

Chương 30

 

Khi vô số phim điện ảnh về thời thanh xuân xuất hiện tại các rạp chiếu phim lớn hôm nay, hoài niệm từ từ biến thành một giai đoạn bất tử trong quá khứ, cô với Tiết Giai Nhu nhất định là sinh ra để cùng đồng cảm với nhau, cũng không thể tùy ý xem qua một chút, tiếp tục sống cuộc sống của mình, thanh xuân có vô số kiểu, có người thích đem tình yêu làm điểm chính, có người thích đem tình thân làm điểm chính, mà có người thích đem tình bạn làm điểm chính. Tới hôm nay, Trình Vũ Phỉ phát hiện, giai đoạn đó của mình chỉ còn lại có tình bạn vẫn còn tồn tại.

Trình Vũ Phỉ thường nhớ tới lúc cùng Tiết Giai Nhu ở giờ thể dục dạy đánh vũ cầu, cho tới khi tổng kết bốn năm học đại học đánh vũ cầu đối với cô mà nói lại không bằng một góc năm học cấp ba. Trên giờ học thể dục, cô phát hiện An Diệc Thành ít tham dự bất kỳ hoạt động nào, không giống các bạn nam khác, cùng đá banh với nhau, cũng không chơi bóng rổ với ai, ngay cả bóng bàn và vũ cầu cũng đều không đụng tới, dù là lúc đó anh còn vui vẻ cầm dụng cụ theo, Tiết Giai Nhu lập tức đánh giá, cô cá là anh không thích vận động người, bình thường không thích vận động tính cách của người đó thiên hướng về hướng nội, Trình Vũ Phỉ lại không cảm thấy như vậy, bởi vì nếu như anh không muốn chơi như lời người khác nói, cũng sẽ không ngồi ở bên thao trường nhìn người khác chơi, lúc đó có thể trở lại trong phòng học, nhưng cô cũng không phản bác lại lời nói của Tiết Giai Nhu.

Anh luôn ngồi yên tĩnh ở chỗ đó, thỉnh thoảng cũng sẽ có nữ sinh đi qua chủ động nói chuyện với nhau, cô thì không muốn hành động giống như một trong những nữ sinh đó, cô chỉ thuộc loại ngồi yên lặng ở một bên, cùng Tiết Giai Nhu đánh vũ cầu, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn sang bên kia, đây là một loại cảm giác thật kỳ diệu, giống như bọn họ cũng ở đây cùng nhau.

Thật ra cô không nói cho Tiết Giai Nhu biết, cô luôn ở lại muộn hơn sau giờ tự học buổi tối, cô làm vậy là vì có nguyên nhân khó nói. Đến buổi tối, phòng học bên trái, cửa sổ có thể chiếu ra cảnh tượng trong phòng học, mặc dù có hơi mờ do bị ngược ánh sáng, nhưng cô có thể lợi dụng điều này, quang minh chánh đại mà nhìn, không cần lo lắng bị anh phát hiện, cũng không cần lo lắng sẽ có người phát hiện bí mật nhỏ của cô, loại cảm giác đó nhỏ bé và ngọt ngào.

Sau này, giờ tự học buổi tối không còn là sự ngọt ngào của cô nữa, cô đang rất mong đợi mỗi tuần hai tiết học thể dục, trong lớp có rất nhiều bạn thích học, cho dù là giờ thể dục, cũng dùng để làm việc khác hoặc là học bài, làm bài tập, nhưng anh lại không như vậy, hơn nữa hình như anh cũng không cần làm như vậy, mặc dù anh rất cố gắng, nhưng lại khiến người ta biết, thành tích của anh là do thiên phú cùng cố gắng kết hợp mà có. Trong giờ thể dục, nhìn qua anh có vẻ khá lặng lẽ, nhưng cũng không phải là hoàn toàn, anh ngồi ở chỗ đó, thái độ cũng không nhạt nhẽo, điều này làm cho cô luôn suy nghĩ, không biết lúc đó anh đang suy nghĩ điều gi.

Nếu như An Diệc Thành biết cô lúc ấy đang suy ngĩ, có lẽ sẽ nói cho cô biết, lúc đó anh đang suy nghĩ chuyện gì. Thật sự không phải anh không muốn đi đá banh và chơi bóng rỗ, chẳng qua là sau khi chơi những trò đó xong, vết bẩn trên quần áo sẽ có nhiều hơn, mẹ giặt quần áo lúc đó bộ dáng rất tốn sức khiến anh không đành lòng, từ đó về sau, anh lập tức không đụng đến bất kỳ vận động nào nữa, hơn nữa ngay cả cầm bút cũng sẽ rất cẩn thận, không để cho đầu ngọn bút đụng phải áo lưu lại dấu vết. Anh không muốn mang đến cho người phụ nữ đó bất kỳ phiền phức nào nữa, thêm nữa anh còn muốn vì mẹ giảm bớt gánh nặng, anh có khả năng làm mọi chuyện.

Trình Vũ Phỉ ngay cả chuyện hỏi anh, cô cũng chưa từng đi tìm An Diệc Thành, dù vẩn đề đó cô rất muốn biết, rất muồn hỏi anh như thế nào, cô rối rắm chần chừ đến thứ n lần, nhưng đúng là vẫn còn không làm được. Cô suy nghĩ rất nhiều, ví dụ như cô như vậy đi hỏi hắn vấn đề, có thể là quấy rày anh hay không, có thể hay không làm xáo trộn kế hoạch đã được sắp xếp trước của anh. Còn nữa, cô cố ý đi hỏi anh mấy vấn đề như vậy, có thể anh sẽ phát hiện ra bí mật của cô hay không. . . . . . Dù là cô thật sự nghĩ rất kỹ nghĩ việc đến gần anh, khoảng cách gần muốn đi xem rõ ràng bộ dáng của anh, loại cảm giác đó nhất định sẽ khiến cô cảm thấy hạnh phúc, chỉ rất là nhanh cô lại tìm được cho mình một lý do không nên đi hỏi anh vấn đề đó, cô thật sự sợ mình đi tới trước mặt anh, mình lại đột nhiên đỏ mặt, như vậy không cần che giấu, mọi người đều biết là có chuyện gì xảy ra.

Trong lớp cũng có mấy chuyện mà bạn học nói, ai đó thích An Diệc Thành, bị nhắc tới tên là bạn nữ đó luôn là đỏ bừng cả khuôn mặt cùng người nói chuyện náo loạn lên. Như vậy như không lại bày ra dáng vẻ như vậy, khiến cô xấu hổ, làm sao mà cô làm được?

Thỉnh thoảng lúc ngủ, cô cũng thường suy nghĩ, cô như vậy đến tột cùng là tính làm chuyện gì. Cứ như vậy liên tục, Trình Vũ Phỉ và An Diệc Thành hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ nào, cái này chẳng lẽ chính là điều cô muốn sao? Có lẽ, lúc này mới coi là đuổi theo ai đó là một dạng bi kịch, cô nghĩ như thế.

Giữa cô và anh, không có khả năng chuyển biến, thật sự không có, cô khó chịu khi nghĩ tới chuyện tiếp nhận thực tế này.

Nhưng nếu như cuộc sống thật không vì mình điên cuồng một lần, cô nhất định sẽ hận mình. Đúng là nói tốt nghiệp rất chuyện buồn, là từ khi bắt đầu một bài hát 《 bằng hữu , tất cả mọi người khóc bù lu bù loa , cô khi đó nhìn qua khe hở mà xem vẻ mặt của anh, phát hiện anh còn chút nhàn nhạt, một phút kia không biết đang suy nghĩ điều gì.

Thi tốt nghiệp trung học, thi vần đáp xong, sau đó là cuối cùng là đi ăn tiệc chia tay.

Đó là lần đầu tiên cô dũng cảm đi tới trước mặt của anh, lại là mượn cớ lấy danh nghĩa là tiệc chia tay, mời lớp trưởng uống rượu, thật ra thì đã có không ít người mời anh uống rượu, cô không phải người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng, nhưng khi cô đứng ở trước mặt anh thì vẻ mặt của anh là khiếp sợ và kinh ngạc, chuyện này khiến cô cảm thấy tổn thương rất nhiều, có phải là anh cũng không biết cô là ai hay không?

Có lẽ khi tốt nghiệp sau, anh không phải nhìn cô nữa, cũng không biết cô cũng là bạn học của anh thời trung học, ý nghĩ này khiến cô hết sức khổ sở.

Tâm tình của cô rất sa sút, nhưng đó là tiệc chia tay, tất cả mọi người hăng hái đang cao, Tiết Giai Nhu cũng không có chú ý tới tâm tình của mình. Các bạn học đều ở đây tính toán kế tiếp đi nơi nào điên cuồng chút, các địa điểm đều có người đề nghị, ăn cơm xong, lục tục có người rời đi. Cô vẫn không nhúc nhích, cũng không còn cùng Tiết Giai Nhu cùng đi KTV ca hát, cô chỉ là nhìn ở bên kia quán anh thật có chút lợi hại, cô không biết anh uống bao nhiêu, cũng không nhiều, có lẽ là không có thế nào biết uống rượu, nhìn anh đứng lên thật sự không ổn.

"Ai biết nhà lớp trưởng ở đâu không?"

Sau đó có mấy người trong đám bạn học có người hỏi.

Không có người trả lời, Trình Vũ Phỉ do dự hồi lâu, rốt cuộc ra tiếng, "Tôi biết rõ."

Cô cùng đi theo anh, biết nhà anh ở nơi đâu, chỉ là đi vào ngõ hẻm kia cô sợ, khi cô sợ, là lại có suy nghĩ, không biết anh mỗi lần đi xuyên qua nơi đó với tâm trạng gì.

"Vậy bạn dẫn đường, chúng ta đưa trưởng lớp trở về." Bạn học trai nói như thế.

Tiết Giai Nhu gật đầu một cái.

Chỉ là khi vừa ra cửa không xa, bạn học nam có điện thoại của người yêu gọi tới, vì vậy nhìn Trình Vũ Phỉ với ánh mắt cực kì ái ngại, chính bạn ấy cũng cảm thấy để trưởng lớp cho một bạn học nữ đưa về, như vậy không tốt lắm.

"Không có gì đâu, bạn đi đi, tôi đưa lớp trưởng về." Cô cười cười, bạn nam kia không phát hiện, thật ra thì cô có chút vui sướng thoáng qua.

Bạn học nam do dự thật lâu, cuối cùng vẫn cảm thấy người yêu của mình tương đối quan trọng, dặn dò cô một ít lời, rồi rời đi.

Chỉ có giờ khắc này, cô mới cảm thấy được thỏa mãn, bọn họ hai người đơn độc ở một chỗ rồi, tình cảnh như thế cô đã nhiều lần rất nhiều lền tưởng tượng ra.

Sau đó thì sao? Đây đối với cô mà nói, là một lần thật sự dũng cảm, nhưng ngay sau đó, cũng là chính cô lại thấy lòng tự trọng của mình bị coi thường.

Nhưng lúc đó cô không lựa chọn đưa anh về nhà, chẳng qua nhìn anh tương đối khổ cực, lúc này mới đưa anh đi đến quán trọ gần đây, thuê một căn phòng đơn. Sau khi vào cửa, mặt của cô cũng nóng rang có chút hốt hoảng, sau đó cô dìu anh đến trên giường, cô bắt đầu dùng khăn lông thấm ướt nước, lau mặt cho anh.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn hình dáng của anh ở khoảng cách gần rõ ràng đến như vậy, ngũ quan rất đẹp chỉ là bình thường dáng vẻ thư sinh đã che đậy một ít nét tinh xảo, lông mi rất dài, da cũng rất đẹp, cô nhìn nhìn, không khỏi bật cười.

Sau khi giúp anh xử lí mấy chuyện cơ bản, cô liền chuẩn bị đi, ra cửa, sẽ phải đóng cửa lại cái trong giây phút kia, cô đột nhiên ngồi xổm xuống cứ thể khóc ồ lên, đang bước chân rời khỏi gian phòng này phòng trong nháy mắt, một cái ý nghĩ lóe ra, điều này cũng cho phép cô một lần cuối cùng thấy anh, cho dù thi tốt nghiệp trung học điểm số còn chưa đang lên, nhưng có thể lên mạng kiểm tra thành tích, ngay cả điền bảng nguyện vọng cũng chỉ có thể điền trên web, ngay cả cơ hội gặp mặt thêm một lần nữa cô cũng không có cơ hội. . . . . .

Một lần cuối cùng.

Cô không cam tâm như vậy, loại không cam lòng này cô cũng đã thích anh rất lâu, đối với chuyện tương lai lại quá mịt mù, cô không muốn cứ như vậy mà từ bỏ cho qua, thế nên cô lại vào phòng với anh.

Cô cảm thấ , nếu như cô đem lần đầu tiên trân quý nhất của mình cho anh, như vậy đời này cô nhất định không tiếc, loại này ý nghĩ đầy tội lỗi này tiến sâu vào đầu cô, xua đi không được. Thật ra cô không biết nên làm thế nào, khi trời xui đất khiến biết loại phương thức này có thể sinh ra đứa trẻ thì nàng phản ứng đầu tiên là hoài nghi, thật có thể không?

Cô cũng không biết mình nên làm sao, cô chủ động hôn anh, hơn nữa nước mắt liền chảy xuống ở trên mặt của anh, cô không biết mình về sau có thể hối hận hay không, nhưng một khắc này, cô tuyệt đối không hối hận.

Chuyện rất thuận lợi, cô làm xong trong nháy mắt, là kéo đau đớn không dứt thân thể chạy đi, cô vừa khóc vừa chạy, vì mình sa ngã , hoặc cứ giả là đối với mình có sự chán ghét mà vứt bỏ.

Sau hôm ấy, cô không còn gặp lại anh.

**********************************

Tối hôm đó, cô và An Diệc Thành dĩ nhiên là cũng không làm gì, cô nói chuyện với anh lại lâm vào ngõ cụt, loại ngõ cụt này không phải lần đầu tiên, nhưng vậy cũng không phải là một lần cuối cùng. Cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại vẫn còn rất sớm, sắc trời vẫn đen nhánh như cũ, ngay cả tia nắng ban mai cũng không có, mà bên người cô cũng không có ai. Cô lấy tay sờ qua đi, cả nơi ấm áp cũng không còn, anh đã rời đi thật lâu, là đã đi ngay lập tức sao?

Cô từ trên giường xuống, không muốn mở đèn, đi giày vào, hướng về phía cửa mà đi tới, mới vừa kéo cửa ra, đang chuẩn bị tiến tới thì vừa vặn đối mặt An Diệc Thành, trong bóng tối hai người ẫn nhận thấy được đối phương sau đó tự mình nhanh chóng đứng lại. Trên người anh có mùi thuốc lá đậmm đặc, mới vừa rồi là anh đi ra ngoài hút thuốc?

Quả nhiên trước khi nói mấy chuyện quan trọng, cô không cách nào lại không phán đoán sự thật này.

"Chuẩn bị đi ra ngoài?" An Diệc Thành nhẹ giọng hỏi.

Cô lắc đầu, suy đoán anh có thể nhìn thấy động tác của mình, "Không có." Chẳng lẽ cô lại nói, cô chỉ là muốn xem anh có rời đi hay không.

"Ừ." Anh không cần phải nhiều lời nữa.

Anh đi lướt qua người cô, hình như còn có ý muốn tiếp tục ngủ, cũng phải, anh bề bộn nhiều việc, dù anh không thích biểu hiện ra, nhưng cô biết thời gian đối với anh mà nói từ trước đến giờ đều rất quý báu, cho dù là dùng để ngủ.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .